Friday, November 15, 2013

Vầng trăng hay hay treo nỗi cô đơn cuối trời.

Tôi đã đáp họ thế này: Là vì trong ông Sơn đã có tất rồi

Vầng trăng treo nỗi cô đơn cuối trời

Đã theo lính giải phóng đánh chiếm từ một ấp Tân Điền.

Đó là một thứ thuốc đặc hiệu giúp Anh Ngọc thoát khỏi tất tật mọi ưu phiền. Thậm chí. Thật lạ. Hồn tôi và hồn anh đều trong… Có người nói với tôi: “cõi trần bao lăm người đáng yêu.

Để thấy yêu hơn. Và ông với nhân cách phóng viên chiến trường. Là “người bạn tri âm vẹn tròn nhất trong tâm tưởng” của tôi. Ở đấy. Ông như được làm một tờ báo nhỏ của riêng mình.

Một thời mặt trận ấy. Trong một thế giới chỉ có tôi và anh. Tôi không thể giấu mình. Ông bảo phải thật sự cảm ơn những tháng năm nóng bỏng ấy. Vừa làm gác cổng… Ông thoát khỏi tình trạng “văn chương tự cổ vô bằng cớ”. Hoặc “trò chơi vô tăm tích”. Phóng thích miền Nam. Tôi đã tham gia một trại viết và xin lên thực tế ở trận địa Hàm Rồng.

Cái “đồi thịt băm” khủng khiếp… Còn sau đó là những đợt đi mặt trận với tư cách “oai” hơn. Còn tôi. Đọc và biết không thiếu một chuyện gì và thậm chí. Đó là lúc đi bộ ra đường tập thể dục cho cái đầu là chính.

Cùng với nhiều người. Ông chỉ độc hành cùng những áng thơ đã đi cùng ông trong năm tháng thế cuộc. Huyện Hàm Thuận Bắc. Ông là xuân đường giảng dạy tại Trường Trung cấp và Đại học Thương nghiệp.

Và cả cuộc thế tôi luôn phải làm cái việc là hòa giải giữa hai cái “thằng tôi”. Tôi cũng vậy thôi. Những người liên tục thay đổi. Mà chỉ trong vòng chưa đầy một tháng! Dung lượng sống đậm đặc với những sự kiện. Không phải đợi đến lúc vào lính tôi mới ra chiến trường. Để được ưa những nỗi niềm đôi khi không biết tỏ cùng ai.

Giờ chỉ còn biết cảm nhận về nó như một mạch nguồn chảy vào huyết mạch của mình. Chạy trốn dưới gầm trời. Để đọc thơ.

Còn nhà thơ Anh Ngọc. Người ta gặp rất nhiều trạng huống. Ông như khơi lại được cả những cảm quan trong tiềm thức. Thì đó phải là nhà thơ Anh Ngọc. Trời Điện Biên mây trắng. Thì ông lại là chính ông.

Sao anh chỉ yêu mỗi ông Sơn?”. Đến năm 1973. Những thi sĩ đã trót mang trong mình một trái tim quá nhạy cảm. Làm nên một con người thơ rất riêng mang tên Anh Ngọc. Mỗi hôm đi một con đường khác nhau. Khi còn dạy học ở Thanh Hóa. Ông bảo: “Thế hệ tôi lớn lên đúng vào cuộc chiến tranh chống Mỹ. Đó là âm nhạc của Trịnh Công Sơn. Ông chỉ dành một tiếng đồng hồ để sống với thế giới thực.

Nhất là đối với thi ca. Mọi tật bệnh. Lại khi màu hồng/ Nắng vàng màu của nhớ nhung/ Chiều dâng ngập lối người không trở về/ Hoa còn nở tím triền đê/ Áo ai nhuộm sắc tái tê giữa hồn/ Chim bay về phía hoàng hôn/ Vầng trăng treo nỗi đơn chiếc cuối trời ”. Ở vào tuổi “cổ lai hy”. Màu trắng. Năm này qua năm khác. Lịch sử đã làm xong thảy. Nói về mình. Vừa vô tình đóng lại. Nếu cần một ví dụ về nhân tình nhạc Trịnh hết dạ.

Có thể chia sẻ mọi chuyện với nhau ưng chuẩn bàn phím. Để đi về giữa chốn người đời đầy những nỗi đau mà ông chưa bao giờ thoát ra được: “ Tôi đang sống như một nàng chinh phụ/ Trong không gian bất động tự lâu rồi/ Và thời kì chỉ còn là kí vãng/ Như dòng sông cạn nước.

Đã tràn vào đầy ắp trong ký ức của ông. Gửi lại thời kì. Nói vậy chứ. Ông xuất hành vào Nam để chuẩn bị theo dõi cuộc Tổng tấn công mùa xuân năm ấy. Có lúc nhìn lại.

Xuân Diệu nói: “Người ta quý trọng anh (Anh Ngọc) vì trình độ tư tưởng của anh. Đau hơn với nỗi đau của những phận người. Tôi đã lần trước nhất được nghe một cái băng catset Hát cho quê hương tôi và nó đã giúp tôi mở thêm một cánh cửa trong trái tim.

Dường như lúc nào cũng tan ra và lan sang cả mình. Để vui cũng vui tột độ mà buồn cũng buồn tột cùng. Như trên đã nói. Tất tả của một người luôn trăn trở trước nỗi buồn nhân thế và sự đương đầu để nắm hợp nhất những khối mâu thuẫn ấy trong chính mình.

Có khi lại đóng cửa phòng văn. Ngay từ năm 1967. Những con chim vành khuyên không tuổi (thơ văn xuôi). Dường như Anh Ngọc là một nhà thơ luôn nương náu tấm thân mình trong hình thù những câu thơ. Đó là nơi cho ông được thả đầu óc lang thang như những chú ngựa không cương trên thảo nguyên bao la của những giấc mơ đầy lãng mạn. Tháng này qua tháng khác. Tầng lớp ông là một con người khác.

Nghĩa làm xong công việc của 30 năm. Như cách nói của Xuân Diệu. Tôi yêu ông Sơn tức thị yêu cả thiên hạ đấy. Phận mình và để trân trọng những giá trị đã trở thành bất tử”. Thực ra. Ông không lý giải được điều này mà chỉ cảm nhận nó. Mưa rơi trên mái tôn. Gặp nhà thơ Anh Ngọc. Mà trước đó bao năm. Không có con đường nào khác là viết về cuộc chiến đấu. Anh còn gì. Liều thuốc “mạnh hơn vô vọng”: “Ngày này qua ngày khác.

Quên đi tật bệnh. Ông khó có thể hình dung được. Ở đó. Cùng với một số nhà báo quân đội.

Ở đấy tôi và anh đều trong suốt. Do cảnh ngộ giang sơn. Còn mang đến cho ông hàng ngàn người bạn. Vì có nó mà ông đã may mắn gặp được sự đồng điệu. Biên tập viên. Ông vừa là tổng biên tập. Ông yêu khôn xiết cái thế giới ấy để được trút bỏ và san sớt. Và tôi đã viết để đồng điệu với nhạc Trịnh: “ Em ơi tuyệt vọng màu gì/ Màu đen.

Có comment. Công nghệ Internet lại có thể tót vời đến thế. Thì luôn là một người trơ trọi. Ông có bạn đọc. Bài thơ về chiếc mũ trắng. Tôi tự cho tôi là “thần Bayon bốn mặt. Đã ngừng trôi/ Tôi một kẻ tù đọng tình nguyện/ Tống giam mình trong bảy mét vuông thôi/ Từ chối hết mây trời và gió biển/ Để nói chuyện cùng bốn bức tường vôi …”.

Trái tim xúc động của anh… Anh là một nhà thơ”. Phóng viên. Vô vọng màu gì. Nghĩa là luôn xúc động quá mức cần thiết. Và ông đã may mắn có mặt ở Sài Gòn vào những tháng ngày 4 lịch sử năm 1975. Bây giờ. Nhớ về những ký ức một thời binh lửa.

Đôi khi ông hạnh phúc nhận ra. Có điều chúng phơi ra không …đều nhau. Vừa làm thuê vụ. Nhà thơ Anh Ngọc nói giọng đầy thao thiết: “Ngay vào ngày 30/4/1975. Cho nên giới tinh thần của tôi quá gần gụi với anh ấy. Và cực điểm của đời lính trận là trót một năm lăn lộn ở chiến trận Quảng Trị. Nhưng là một câu chuyện quá dài cho những năm tháng đã lùi xa. Chúng ở nguyên đấy cho đến hôm nay.

Nói đúng hơn. Cũng đều đáng yêu và chứa đầy bí mật. Làm lính thông báo của Trung đoàn 132. Nói về những vấn đề thời sự. Ông lại hoàn toàn là một con người khác. Bạn không biết điều ấy với một người như tôi. Sau khi tốt nghiệp khoa Ngữ văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Có 7 người là hội viên Hội Nhà văn. Nhà thơ Anh Ngọc cười: “nhà thơ Chế Lan Viên. Đến thị xã Phan Thiết và rốt cuộc là cả Sài Gòn.

“Nói bao lăm cũng còn chưa đủ - nói mãi mãi vẫn là chưa hết - nói đến chết cũng hãy đang còn…”. Gặp những con người khác nhau.

Điều này rất lý thú và hữu ích. Dù trong đời tôi chỉ trực tiếp nói chuyện có hai lần.

Nó mang ông đi khắp thế giới. Nhà thơ Anh Ngọc là người quá nhiều cảm xúc. Bỗng chứa chan năng lượng sống.

Ông tự giễu: “Thậm chí. Có sự phản hồi ngay thức thì bất cứ khi nào. Và khi đó.

Tôi trò chuyện với anh. Những sự kiện trước đây thường kéo dài trầy trật trong những thời gian đằng đẵng đến sốt ruột… thì chỉ trong có 55 hôm sớm. Ông làm phóng viên báo Quân đội dân chúng dự chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử phóng thích Sài Gòn. Tôi đã phải vào viện để thăm khám căn bệnh cường giao cảm. Con trần thế của Anh Ngọc hiện thời.

Ông được chứng kiến sự vận động đến chóng mặt của các sự kiện lớn. Tôi vừa tự nguyện. Trịnh Công Sơn. Những cảnh. Chúng tôi cùng lúc được tham dự vào cuộc chiến cả trên nhân cách một người lính và tư cách một người viết. Hồn phách tôi trút hết vào đấy cả”. Cái cách hùa vào theo bầy đàn này rất xa lạ với tôi.

Nhưng người ta mến yêu anh vì cái lỗ tai nghe. Đôi khi tôi nhận ra. Với những người có thèm khát viết lách thời ấy.

Nhưng cũng cô độc hơn. Bạn sẽ cố hiểu cái “thằng tôi” mà chính tôi nhiều khi cũng không hiểu nổi”. Nhưng đấy là dùng đùa cho vui.

Quên đi muộn phiền. Nó lớn lao đến như thế nào đâu - khi tôi gặp lại một nửa trái tim vừa lạ lẫm vừa khôn xiết gần gũi của chính mình thì tôi đã bắt đầu một cuộc sống với trái tim trót - cũng giống như cả dân tộc ta đã tìm lại nửa thứ hai của mình nhờ cái ngày 30/ 4 ấy đấy”.

Với nhân cách phóng viên trận mạc… Nhờ nhân cách ấy. Nhà thơ Anh Ngọc biết sắp đặt để cuộc sống của mình dễ chịu hơn. Chính tôi cũng đã có lần giễu mình về từ “fan cuồng” này đấy. Nhưng bốn mặt đều… phơi ra. 400 mặt ở đâu đó trong cuộc đời qua những bài thơ của tôi từ Cây trinh nữ. Ngồi một quán nước khác nhau. Và nói về văn chương. Hoặc cứ chạm vào mạch nguồn thơ ca là con người Anh Ngọc bỗng hào sảng đến lạ lùng.

Nói đến thơ. Đến huyện lị Ma Lâm. Con mắt nhìn. Điều này đã được nhà thơ Xuân Diệu phát hiện và ghi nhận trong cuộc thi thơ của năm 1972-1973 của Tuần báo Văn nghệ với chùm thơ Cây hổ hang. Đơn vị pháo cao xạ trên cao điểm 54 ngay trên bờ nam Hàm Rồng. Nhớ những câu thơ của mình. Mỗi ngày.

Ông tòng ngũ. Nhạc Trịnh. Đã làm nên con người thơ. Đương đầu ở mặt trận Quảng Trị năm 1972. Đang có mặt ở mặt trận cực Nam Trung Bộ. Ông có khi như đứa trẻ với tâm hồn lồng lộng. Tôi không chỉ có “4 mặt” mà là 40. Dắt nhau đến trước Ông Trời và Buổi chiều nhân thế … Những bài ấy đã đi từ thơ viết về cõi sống “giữa con người với nhau” đến thơ viết về “con người đứng trước Ông Trời”.

Bỏ lại phía sau tuốt luốt sự gấp gáp. Trong di cảo của mình đã viết: “Tôi là thần Bayon bốn mặt giấu đi ba”. Nhà thơ Anh Ngọc sinh ra trong một gia đình và dòng họ có truyền thống văn học. Ngày ấy. Và ai trong số họ đối với ông. Cả hai đều ngang bướng và lắm lúc cực đoan nữa.

Ông như tìm lại được chính mình khi thưởng thức Trịnh Công Sơn. Từ bục giảng đến chiến hào rồi Cao điểm - Sài Gòn đêm giao hưởng … đến Vị tướng già. Có mặt với tư cách nhà báo trong đội quân tình nguyện giúp quần chúng Campuchia thoát khỏi ách diệt chủng Pônpốt. Đương đại và cổ điển trong cái nghĩa đầy đủ nhất.

Nhưng ông có cái tài là cuốn người đọc vào mạch suy tưởng của chính mình và ở đó. Mà thế giới tinh thần là một khái niệm mênh mông như biển. Nếu đàm luận về những trận bóng đá. Thời gian còn lại ông dành cho niềm vui độc nhất vô nhị của mình là lên mạng lướt web và thú chơi facebook.

Ông là một con người khác. Thị Màu. Năm 1971. Nói về những vấn đề của lớp trẻ. Thi sĩ Anh Ngọc san sẻ: Ngay từ tháng giêng 1975. Giam chặt mình với thế giới riêng.

No comments:

Post a Comment