Tuesday, December 17, 2013

Chuyện “ông gàn” đi xây làng chiến mới nhất tranh.

Từ những ngày đầu

Chuyện “ông gàn” đi xây làng chiến tranh

Và câu chuyện về việc đi xây dựng làng chiến tranh trên đất Quảng Bình của ông Nguyễn Danh Liên. Là điều ông luôn đau đáu. Do vướng mắc về thủ tục và cạn kiệt nguồn vốn. Cần sưu tầm và bổ sung tái hiện nhiều hiện vật hơn nữa để bổ sung vào khu di tích này cho phong phú hơn để giáo dục truyền thống cho các thế hệ”.

Khu du lịch sinh thái – văn hóa Vực Quành đi vào hoạt động đã mở ra hướng đi mới trong kinh doanh du lịch về nguồn cho tỉnh Quảng Bình.

Kiêm trợ lý. Nguyễn Danh Liên về thăm lại chiến trận xưa và ngỡ ngàng trước sự đổi thay quá nhanh chóng của nơi một thời là trận địa.

Xung quanh ken dày đặc bởi những quả bom bi. Hai ngôi nhà chính giữa là nơi trưng bày những tấm bia ghi danh sách 4. Là biểu tưởng cho ngôi nhà của nhân dân Quảng Bình trong chiến tranh. Đi xây làng chiến tranh ở Quảng Bình Ông Nguyễn Danh Liên. Du lịch chưa được chú trọng như giờ. Cơ quan có thẩm quyền ở đây vẫn không cấp giấy chứng thực quyền dùng đất cho ông.

Nhiều người chưa hiểu hết giá trị lịch sử ý tưởng của ông. Không ít người đã cho rằng ông là gã khùng. Hiện đang nợ tiền thuế gần 400 triệu đồng. Và những hoài niệm kí vãng đã khiến ông đưa ra quyết định táo bạo. Ông Nguyễn Danh Liên gần như bất lực nhìn khu du lịch mình đã bỏ ra bao tâm sức xuống cấp từng ngày. Ông này cho biết. Kiêm luôn hướng dẫn viên cho du khách. Nhưng nó cũng gợi lại cho các đời hiểu được thế này chiến tranh và sự gian khổ của quân và dân ta trong đó có quần chúng.

Biết bao công sức mồ hôi và nước mắt của người cựu binh già đã rơi xuống. Nỗi niềm của “ông gàn” Ngoài ra. Những thứ này. Thưởng ngoạn và tỏ ra ham thích với mô hình du lịch này. Mỗi căn nhà tranh tái tạo một khía cạnh của đời sống làng quê như nhà ở.

Huyện Quảng Ninh. Quờ quạng đều mô phỏng y như thật. Một năm sau khi nhận quyết định về hưu. Ông Liên là chủ khu du lịch đặc biệt này. Mất rất nhiều công sức và thời gian ông Liên mới đưa về được “làng chiến tranh” để trưng bày. Để trực giác sinh động hơn. Nghĩ là làm. Ông Liên sau khi mua lại được khoảng 10ha đất đồi rừng ở xã Nghĩa Ninh.

Số tiền này ông trích từ quỹ lương bổng hưu ít oi hằng tháng của mình. # Quảng Bình. Ban đầu cũng cảm kích trước tấm lòng của ông Liên.

Hà Tĩnh. Làng sinh thái – văn hóa Vực Quành mới bắt đầu được biết đến. Hoả tiễn. Nơi ngày xưa là tượng trưng. Thế nhưng. Đến nay. Nên chẳng ai ủng hộ. Đã tranh đấu và gan dạ hi sinh trên đất Quảng Bình. Ông Liên còn cho đào hào dã chiến.

Đấy là nhà trẻ. Phục dựng một phần ký ức chiến tranh. Ông đã thuê hai vợ chồng người địa phương là anh Toàn. Nhà giữ trẻ. Những kinh nghiệm chiến tranh của mảnh đất này sẽ biến mất vào những cánh rừng ngút ngàn của Trường Sơn huyền thoại”. Trên diện tích 3ha ông Liên đã xây dựng một ngôi làng có những mái nhà tranh trải dài dọc theo những con đường hào thô sơ.

Ông Nguyễn Danh Liên giới thiệu Vực Quành với khách tham quan. Nguyên Tổng Bí thư Ban chấp hành Trung ương Đảng CSVN Lê Khả Phiêu đã đến thăm Vực Quành và viết: “Đến thăm khu di tích tái hiện lại những năm tháng chiến đấu gian khổ. Những năm đầu bình quân có khoảng gần 10 ngàn người vào tham quan.

Bom tấn. Đã tiến hành khởi công xây dựng hai ngôi nhà dã chiến trước tiên tại Vực Quành.

Nay đã bị vùi lấp để lấy đất sinh sản và sinh hoạt ngày thường. Thuộc xã Nghĩa Ninh. Đây vẫn đang là một tỉnh nghèo. Xung quanh được bố trí rất nhiều bao tải đất. Có nhiều người bản địa mới bắt đầu hiểu. Khi ấy. Nhưng ông lại nghĩ khác.

Xin được mượn lời giới thiệu về điểm du lịch Vực Quành trong cuốn cẩm nang du lịch mang tên Vietnam của tổ chức Lonely plonet. Không gì có thể lay chuyển được. Nguyễn Danh Liên đã dành cả phần đời. Mãi sau này. Bỏ tiền túi ra mua về để trưng bày. Quận Đống Đa (Hà Nội) để chia đôi một nửa cho vợ. Cũng thăng trầm như chính những năm tháng đấu tranh của ông trên mảnh đất này vậy.

Nôi được làm bằng mây tre. Ông bán nốt căn nhà bạc tỷ ở Hà Nội. Ông Liên tiếc dĩ vãng. Quơ đã bị san phẳng. Nhân chứng lịch sử. Chép lại rồi về thuê thợ tạc vào bia đá. Đặc biệt. Trường.

Ông được điều động vào làm việc tại Trường Y sĩ Quảng Bình.

Chỉ mấy năm sau chiến tranh. Để lớp trẻ không quên đi quá vãng hào hùng của lịch sử giữ nước. Để làm lời kết cho bài viết này: “Bảo tàng này vừa có phần du lịch lịch sử. Để lại cho vợ một nửa gia bản. Bom tạ. Không thu vé nên người đến tham quan càng đông. Trước thời khắc nghỉ hưu. Cả đời tích cóp được bao nhiêu tiền nong. Từ những thông tin có được từ các liệt sĩ.

Nằm cách trọng điểm thành thị Đồng Hới không xa. Nghệ An. Trên khuôn viên rộng 10ha. Nguyên ông dốc sạch vào đấy. Bệnh viện. Dù nhiều hạng mục vẫn còn dang dở.

Ông Nguyễn Danh Liên ngay từ đầu đã có chủ trương mở cửa tự do

Chuyện “ông gàn” đi xây làng chiến tranh

Ông đã bỏ công sức đi sưu tầm. Về phía chính quyền tỉnh Quảng Bình. Trong quãng thời gian ấy. Tự hào của một thời lịch sử hào hùng. Sinh sống bên Đức cũng ủng hộ việc làm của bố.

Nhà cửa. Gửi tiền về nên dự án của ông đã dần hình thành. Đặc biệt là lớp trẻ và du khách nước ngoài. Nếu được miễn thuế 10 năm. Mồ hôi. Danh sách này. Thế nhưng. Có những hiện vật được sưu tầm từ kỷ vật chiến tranh. Hà Nội. Khó khăn của quân và dân ta. Tiền bạc và máu nóng của mình cho mảnh đất Quảng Bình. Vợ quyết bám trụ lại Hà thành nên ông chia đôi.

Sau chuyển lên bệnh viện dã chiến ở Quảng Trạch. Ấy là lập lại một làng chiến tranh. Xây dựng hầm chữ A. Đó là hình ảnh những hố bom nhân tạo sâu hoắm. Cũng bởi vậy nên ông Liên không dám kêu gọi đầu tư thêm vào “làng chiến tranh”.

Năm 2005. Sau khi học xong kế toán. Năm 1983. Bởi đến nay. Mọi việc vẫn chỉ dừng lại ở đó. Thiếu tiền. Cùng với đó. 300 liệt sĩ của các tỉnh thái hoà. Nhưng ý đã quyết. Tiền nong cũng rất bí. San sẻ và chung tay góp sức. Ông đã cho tái tạo lại không gian. Cạnh đó là lớp học có kê những bộ bàn ghế đóng bằng tre và gỗ rừng. 5 triệu đồng. Đó là ụ súng 12 ly 7 phòng không của dân quân xã Nghĩa Ninh; Đường ống dẫn dầu Bắc – Nam gồm hai tầng nổi và chìm dưới suối; Cây cầu ngầm mà ngày xưa lính đi vào kho quân giới; “Cây nhiệt đới”.

Bếp ăn. Mái tranh. Tuy mới là bước đầu chưa thể hiện hết được. Chính tay ông Liên đã đến các nghĩa trang trên đất Quảng Bình. Đóng chân trên mảnh đất Lộc Ninh. Một mình ông thui thủi với công việc “khác người” này.

Duyên nợ đến với ông Liên vào năm 1992. Nguyễn Danh Liên được chuyển về Hà Nội. Một góc làng chiến tranh Vực Quành. Tượng trưng cho những bao gạo mà các đơn vị lính sử dụng trong kháng chiến. 5 tỷ ở phố Vĩnh Hồ. Ông đến khu vực Quành. Ông Liên đã bàn ý tưởng với vợ con song không nhận được bất cứ sự ủng hộ nào.

Năm 1961. Cũng từ sau khi rời khỏi công việc của một cán bộ công chức nhà nước. Là một loại thiết bị thu phát nằm trong kế hoạch “Hàng rào điện tử MácNamara”. Xương máu đổ vào để giữ từng tấc đất. Hầm hào cùng các công trình phòng không mà quân dân ta đã mất bao công sức.

Chị Luyến cầu mong. Còn lại bao nhiêu một mình hành lí vào Quảng Bình thực hành ý tưởng độc đáo. Nên công việc cứ tiến triển rất chậm chạp. Bỏ Thủ đô. Rồi phòng mổ dã chiến. Mất trọn hai năm trời. Đô thị Hà Nội. Đúng vào ngày Thương binh Liệt sĩ 27-7-2003. Hai đứa con của ông Liên đang làm ăn. Tại đây. Đến năm 1970 mới được chuyển ra Bắc làm việc tại Đại học y khoa Thái Nguyên.

Ông xót xa lắm nhưng chẳng biết làm thế nào. Quê hương. Nhằm lưu giữ những kinh nghiệm sống và chiến đấu dưới bom đạn của Quảng Bình. Nơi đã gắn bó với ông những năm tháng chiến tranh ác liệt nhất trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Trong một căn hầm nhỏ. Mỗi tháng trả 1. Ông Nguyễn Danh Liên còn cho xây dựng 15 ngôi nhà tường đất. Mô phỏng lại các mô hình giống giống hệt như làng chiến tranh trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

Nửa còn lại mình thân chinh mang vào Quảng Bình để lập làng chiến tranh. Hiện vật của một làng quê Việt Nam trong thời kỳ trận mạc.

Ông đã gửi thư cho thân nhân của họ và đã có gần 50 gia đình tìm được mộ liệt sĩ từ những bức thư này. Từ sau lần thăm lại chiến trận ấy. Nếu họ không làm gì để ghi lại câu chuyện của họ bằng cách nào đó. Sinh ra và lớn lên ở huyện Hòa Đức. Những ngày đầu. Do Nick Ran xuất bản 2009. Gàn dở. Công tác tại Viện Châm cứu Trung ương cho đến năm 2003 thì nghỉ hưu.

Ngay sau khi đưa làng sinh thái vào hoạt động. Bởi lúc này. Hẳn ông sẽ cứu được Vực Quành. Trong làng chiến tranh. Cũng thế mà kinh phí ông càng ngày càng khó khăn.

Ngày 26/9/2007. Nên đã quyết định phê chuẩn Quy hoạch chi tiết xây dựng Khu du lịch sinh thái - văn hóa Vực Quành tại xã Nghĩa Ninh vào năm 2009. Là những chiếc nôi. Và gần như chơi còn tiền để duy trì nữa. Ngày ông Liên bán ngôi nhà 1.

Phần ký ức chiến tranh. Thế nhưng.

No comments:

Post a Comment